(Kenhvanmau.com) – Em hãy kể lại câu chuyện bán chó của Lão Hạc qua sự chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giám trong tác truyện ngắn Lão Hạc của Nam cao.( Lớp 8- tường THCS Thái Dương)
Đề bài: Nếu là người được chứng kiến cảnh Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn “ Lão Hạc” của tác giả Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào?
Bài Làm
Vào những năm 1930-1945 xã hội thực dân phong kiến bóp nghẹt đời sống của người dân lao động khiến cuộc sống ngày càng cơ cực. Không riêng gì người nông dân mà cả những người tri thức như chồng tôi- Ông giáo làng nghèo khổ cũng bị dồn vào đường cùng không có lối thoát. Câu chuyện của Lão Hạc, một người hàng xóm của vợ chồng tôi phải bán con chó vàng yêu quí của mình rồi mà tìm đến cái chết khiến tôi dây dứt mãi. Ôi một kiếp người!
Lão Hạc ở cạnh nhà tôi nên tôi rất thấu hiểu hoàn cản sống của lão, góa vợ sống cảnh” gà trống nuôi con”. Vì không đủ tiền cho con cưới vợ, con lão phải phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su khiến lão đau đớn day dứt vô cùng, nhiều lần khóc vì thương con và nhớ nó. Lão làm thuê kiếm sống, bòn tiền dành dụm cho con nhưng rồi lão ốm một trận hai tháng mười tám ngày tiêu gần hết tiền. Có con chó vàng bầu bạn cũng phải tính đến chuyện bán nó. Nhưng tôi thấy lão nói với chồng tôi nhiều lần vẫn chưa thấy bán. Làm quái gì một con chó mà lão băn khoăn thế nhỉ?
Thế rồi một hôm vừa sang đến sân nhà tôi lão đã bảo ngay với chồng tôi.
– Cậu vàng đi đời rồi ông giáo ạ!
Chồng tôi vừa hỏi cho có chuyện thì lão bật khóc. “ Mặt lão đột nhiên co rúm lại. Những vết nhăn xơ lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…” Khi xưa cụ Nguyễn Khuyến đã từng viết
“ Tuổi già hạt lệ như xương
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan” Tuổi già nước mắt thường lẩn vào trong nỗi đâu kìm nén thế mà lão vẫn khóc như con trẻ. Phải chăng nỗi đau đớn thành những giọt nước mắt, lão cho rằng mình đã lừa một con chó, tấm lòng lão nhân hậu quá! Tâm hồn lão mới thánh thiện làm sao!
Chồng tôi đinh mời lão ăn khoai luộc, uống nước chè, một niềm vui dung dị, để tìm lời an ủi lão. Rồi lão cũng nguôi ngoai nhưng từ chối lời mời của tôi bởi lão muốn nhờ chồng tôi mấy việc. Việc thứ nhất là trông hộ lão mảnh vườn cho con lão và việc thứ hai là gửi 30 đồng bạc lo ma sợ phiền lụy bà con hàng xóm. Ôi tấm lòng lão Hạc không chỉ dành hết cho con mà còn rất giàu lòng tự trọng. Đó là vẻ đẹp đáng quý ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài trông tưởng như lẩn cẩn, gàn dở.
Lão Hạc ơi! Một người thật nhân hậu quá! Một người để dành lại tiến lo ma cho mình đã khóc rất nhiều và day dứt khi trốt lừa một con chó để mà rồi sau tìm đến cái chết thật đau đớn. Cả hội này đen bạc quá! Phải làm gì để xã hội bất nhân này biến mấy đây? Đó là câu hỏi khiến tôi day dứt mãi!
Tác giả: ANH ĐÀO