Home / NHỮNG BÀI VĂN HAY / Người ấy sống mãi trong lòng Tôi

Người ấy sống mãi trong lòng Tôi

(Những bài văn hay) – Người ấy sống mãi trong lòng Tôi, đây là một bài văn hay nói về Bố, Mẹ của chính chúng ta. ( Bài làm đạt điểm 9).

Đề bài: Người ấy sống mãi trong lòng Tôi.

BÀI LÀM

  Mẹ " Thêm một người trái đấ sẽ chật hơn
Nhưng thiếu mẹ thế gian đầy nước mắt"
 
Bố " Nếu mẹ là bông hoa cho con cài lên ngực
Thì cha là cánh chim cho con bay thật xa".

      Tôi yêu bố mẹ lắm vì hoàn cảnh gia đình mẹ tôi đi làm ăn xa. Bố thay mẹ chăm sóc nuôi dưỡng chúng tôi. Chẳng biết tự khi nào tôi thương bố. Bố là người sống mãi trong trái tim tôi.

     Ngày mẹ tôi ra đi mẹ gọi Tôi lại rặn dò " Con lớn phải biết thương yêu giúp đỡ bố việc nhà. Con có nhớ mẹ không?" Tôi im lặng cúi đầu không đáp. Thực lòng tôi chẳng thấy nhớ nhưng sợ mẹ buồn tôi không dám nói thật thế rồi tôi mới thấm thía nỗi nhớ mẹ như thế nào. Nhớ quả cà mẹ muối nhớ bát canh của mẹ nấu… Nhớ cả những lúc mẹ mắng vì hư. Không khí gia đình trầm lặng hẳn đi mọi việc đổ lên đầu bố tôi càng trốn được nhiều việc nhà càng thích chẳng biết thương bố tẹo nào.

nguoi-ay-song-mai-trong-long-toi

Bố tôi làm nghề thợ xây, nước da đen cháy việc suốt ngày nhuộm nắng nhuộm gió. Bàn tay trai sần thô rát vì cầm ngạch cầm dao cầm bay… Cả bố cả mẹ chăm chỉ kiếm tiền cho chị em… Chăm học.

Hôm ấy đi học về thấy phía đường đông đông, Tôi cũng chạy tới. Ôi! Thì ra là một con Robot, nó có thể làm mọi động tác mà thằng bạn tôi điều khiển. Tôi hỏi, thì ra đó là quà sinh nhật nó. Trên đường đi học về, tôi chỉ nghĩ nó. Về đến nhà, thấy bố tôi chạy ngay tới và nói!

Loading...

– Bố ơi! Bố mua cho con con Robot nhé!
– Cả lớp con đứa nào cũng có chỉ mấy trăm thôi mà.
Bố trả lời:
– Con phải biết tới hoàn cảnh nhà mình chứ.
Tôi lại nói:
– Bố thì lúc nào chả hoàn cảnh, có khi nào bố như người khác đâu.
 Bố tôi tức quá tát cho tôi một cái. Không kìm nén được tức giận, tôi chạy ra khỏi nhà sang nhà bác. Vì biết tôi sang nhà bác nên bố Tôi cũng để Tôi ở đó và không đi tìm. Đến sáng hôm sau, Tôi nẻn về nhà để lấy cặp đi học, đến trưa về, Tôi thấy mấy người bảo Tôi rằng: " Mau chạy lên bệnh viện đi, bố mày bị tai nạn đó". Thấy vậy, Tôi chạy ngay đến bệnh viện, nhưng khi tới nơi, Tôi đứng ở ngoài thì nghe được cuộc trò chuyện giữa bác và bố Tôi:
Bác bảo:- Sao cháu lại bất cẩn để ngã giàn giáo vậy.
Bố Tôi bảo: – À! Do hôm qua, cháu nó đòi mua đồ chơi, em không mua cho nó, nên nó giận, hôm nay do  suy nghĩ nhiều quá nên mới như vậy thôi!

Trời ơi! Thì ra là do Tôi sao. Chính Tôi đã gây nên chuyện này. Người Tôi lúc đó đờ lại, tôi nghĩ " Tại Tôi sao, tại Tôi mà bố Tôi bị vậy". Khóe mắt Tôi cay cay, Tôi lên hết can đảm chạy vào ôm chầm lấy bố miệng xin lỗi. Bố Tôi, chiếc chân bị bó bột trông thật thương. Bố tôi nói: "Bố không sao cả nhưng lần sau đừng thế nữa nhé!" Có lẽ từ truyện này mà tôi yêu bố Tôi hơn.
     Đúng như vậy! Bố thật là vĩ đại, bố là người bao bọc trụ cột trong gia đình. Vì lẽ đó bố sẽ mãi mãi là người sống mãi trong tim Tôi, cũng như trong tim những người khác.

Tác giả: HỒNG KỲ

Người ấy sống mãi trong lòng Tôi
5 (1) vote
Loading...

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *